Ph::á cửa để “dạy vợ lư:ời bi:ếng” một bài học, người chồng đ:ổ g:ục khi thấy sự thật k:;inh ho:;àng trên sàn nhà

Đồng hồ điện tử trên xe nhấp nháy 19:30. Hoàng gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, một cảm giác khó chịu bắt đầu len lỏi. Anh đã về đến cổng nhà 15 phút rồi.

“Lần thứ sáu rồi đấy, An,” anh lẩm bẩm, giọng anh chứa đầy sự bực dọc và thất vọng.

Đó là cuộc gọi thứ bảy. Hoàng đã bấm số An ngay khi rẽ vào con hẻm, nhưng điện thoại đổ chuông hồi lâu rồi tắt ngúm. Giờ đây, anh đứng trước cánh cổng màu trắng quen thuộc, nhấn chuông inh ỏi. Sự im lặng đáp lại chỉ khiến cơn giận trong anh bùng lên như lửa gặp gió.

Vợ anh, An, nổi tiếng là người hay ngủ ngày, nhất là từ khi có bé Mầm. Bé Mầm, con gái hai tuổi của họ, là một cô bé năng động, nhưng cũng là cái cớ hoàn hảo để An viện vào. “Chăm con mệt lắm, anh ạ,” cô thường nói vậy, kèm theo cái ngáp dài. Hoàng, một trưởng phòng kinh doanh đang gánh vác áp lực tiền bạc, thấy sự “mệt mỏi” đó chỉ là sự lười biếng. Cơm nước chưa dọn, quần áo bẩn chất đống – những điều này đã trở thành nguồn cơn cho những cuộc cãi vã triền miên.

“Lại ngủ quên rồi. Lười biếng đến mức không thèm dậy mở cửa cho chồng ư?” Hoàng tự hỏi, và câu trả lời trong đầu anh là một sự khẳng định đầy cay nghiệt. Đêm nay, anh quyết định phải làm điều gì đó thật dứt khoát. Cô ta cần một bài học nhớ đời. Một bài học có khán giả, để cô ta không thể chối cãi hay lấy nước mắt ra xin lỗi nữa.

Anh rút điện thoại.

Cuộc gọi đầu tiên: Thợ khóa. “Đến ngay nhà tôi, đường X, hẻm Y. Phá khóa cửa chính, khẩn cấp! Tôi trả gấp đôi.”

Cuộc gọi thứ hai: Bố mẹ vợ. “Con cần bố mẹ đến chứng kiến chuyện này. Con gái bố mẹ lười biếng, ở nhà mỗi việc chăm con cơm nước cho chồng mà đến giờ này con về gọi tới chục cuộc điện thoại cũng không ra mở cổng. Chắc chắn cô tai ăn chơi chán lại lăn ra ngủ rồi đây mà. Con muốn bố mẹ xem cách con dạy lại cô ấy.”

Hoàng không hề ngần ngại khi nói ra những lời đó. Anh cần sự công bằng. Anh cần sự chứng thực cho nỗi khổ của mình. Anh muốn mọi người thấy rằng, anh không hề quá đáng.

Năm phút sau, tiếng xe máy quen thuộc của ông bà ngoại Mầm vang lên. Bố mẹ An bước vào, vẻ mặt lo lắng xen lẫn bối rối.

“Hoàng, có chuyện gì vậy con? Sao con lại gọi thợ khóa?” mẹ An hỏi, giọng run run.

“Bố mẹ vào đi ạ. Con muốn bố mẹ thấy, con gái bố mẹ đang sống thế nào. Cô ta còn không thèm dậy mở cửa cho con. Cô ta xứng đáng bị đánh thức một cách phũ phàng.” Hoàng nói, giọng cứng rắn. Anh không cho phép bản thân yếu lòng.

Thợ khóa đã sẵn sàng. Người đàn ông dùng dụng cụ chuyên nghiệp chọc vào ổ khóa. Tiếng kim loại va chạm, lách cách, rồi một tiếng “cạch” khô khốc vang lên. Khóa đã mở.

Hoàng đẩy cánh cửa.

“AN! CÔ RA ĐÂY NGAY!” anh gầm lên, sẵn sàng cho một tràng la mắng, cho cảnh tượng An nhếch nhác ôm con ngủ trên ghế sofa, đầy vẻ hối lỗi giả tạo.

Ánh đèn hành lang vàng vọt rọi vào phòng khách. Căn nhà im lặng một cách đáng sợ, không phải sự im lặng của giấc ngủ bình yên, mà là sự im lặng chết chóc, trống rỗng.

Mùi thuốc thoang thoảng.

Bên cạnh chiếc bàn ăn, nơi thường ngày chất đầy hóa đơn và đồ lặt vặt, bé Mầm đang nằm cuộn tròn trong một chiếc chăn mỏng, khuôn mặt bé ửng đỏ, hơi thở nặng nề và gấp gáp.

Nhưng An không ở trên ghế sofa.

Cô nằm sõng soài trên sàn nhà lát gạch lạnh buốt, cách con gái chỉ vài bước chân. Một chai nước muối sinh lý lăn lóc gần tay cô.

An mặc bộ đồ ngủ lụa mỏng, khuôn mặt cô trắng bệch, không còn chút máu. Nửa người cô nằm dưới ánh đèn, tóc xõa che đi một bên mặt.

Cả ba người – Hoàng, bố An, mẹ An – đều chết đứng.

“AN!” mẹ An là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng bằng tiếng thét thất thanh. Bà lao đến bên con gái, quỳ sụp xuống.

Hoàng đứng như trời trồng, máu trong người anh như đông lại. Mọi kịch bản anh đã chuẩn bị đều tan biến.

Lười nhác? Ngủ quên?

Anh thấy bên cạnh An là một chiếc nhiệt kế điện tử. Trên bàn, một bát cháo đã nguội lạnh. Một chai thuốc hạ sốt trẻ em mở nắp.

Mắt Hoàng quét nhanh qua căn phòng. Mầm đang ốm. An đã thức trắng chăm con. Cô không ngủ quên. Cô ngất.

Toàn bộ sự giận dữ, sự bực dọc và cả sự tự mãn về việc “dạy vợ” của Hoàng tan biến, thay bằng một cơn sóng lạnh lẽo của sự hối hận và sợ hãi.

“Hoàng, gọi cấp cứu! Con bé nóng quá!” bố An run rẩy kêu lên, trong khi mẹ An cố gắng lay An dậy.

Hoàng không thể di chuyển. Anh nhìn An, nhìn khuôn mặt gầy gò, tái nhợt của cô. Anh nhớ lại những cuộc cãi vã gần đây, nhớ lại những lần anh gắt gỏng khi cô xin tiền mua thuốc cho con. Anh đã tin rằng cô luôn lười biếng, luôn lợi dụng sự mệt mỏi để trốn tránh trách nhiệm. Anh đã phán xét, kết tội cô mà không hề hỏi, không hề nhìn sâu hơn lớp vỏ bọc bên ngoài. Anh vô tư đi công việc 3 ngày nay giờ mới về nhà mà chưa từng có 1 cuộc điện thoại nào hỏi thăm vợ con.

Anh gọi bố mẹ vợ đến để chứng kiến vợ mình bị sỉ nhục, nhưng cuối cùng, người bị phán xét lại là chính anh. Anh đã phá cửa nhà mình, phá vỡ lòng tin của vợ, chỉ để chứng kiến sự hy sinh lặng lẽ của cô.

“Anh… anh xin lỗi, An…” Anh cuối cùng cũng thốt lên được, nhưng đó là một lời xin lỗi muộn màng, bị nuốt chửng bởi tiếng còi xe cứu thương đang vọng lại từ xa, báo hiệu sự khởi đầu của một đêm dài và có lẽ, sự kết thúc của một thứ gì đó đã chết trong mối quan hệ này.

Anh cúi xuống, ôm lấy con gái Mầm đang khóc thét vì tiếng ồn, và nhận ra, bài học lớn nhất tối nay không dành cho An, mà là dành cho chính anh. Bài học về

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *