Tôi và chồng từng sống những tháng ngày tưởng như hoàn hảo. Một mái nhà ấm êm, kinh tế dư dả, tình nghĩa vợ chồng hòa thuận đến mức ai nhìn vào cũng ngưỡng mộ. Anh luôn nói với tôi: “Sau này dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng chỉ muốn nắm tay em đến khi hai đứa già đi.” Tôi tin điều đó… cho đến ngày anh ra đi bất ngờ trong một tai nạn khiến cuộc đời tôi sụp đổ hoàn toàn.
Anh chết đột ngột, không một lời trăn trối, để tôi và con lơ lửng giữa một khoảng trống không có điểm tựa. Những ngày làm lễ tang, tôi như cái xác không hồn, sống dựa vào những hơi thở đứt quãng của chính mình. Tôi cứ nghĩ nỗi đau sẽ dần lắng xuống, nhưng hóa ra biến cố thật sự mới chỉ bắt đầu.
Hơn nửa đêm, khi tôi và con vừa chìm vào giấc ngủ mệt mỏi, tôi giật mình bởi tiếng rên la rất khẽ, yếu ớt, giống như ai đó đang cố kiềm nén nỗi đau. Trong căn nhà này, ngoài hai mẹ con, chỉ có chị giúp việc — một người phụ nữ hiền lành, ít nói, làm với nhà tôi hơn một năm.
Trong khoảnh khắc, lưng tôi lạnh toát. Nửa nhà không còn đàn ông, mọi thứ đều khiến tôi cảnh giác. Tôi cầm chiếc đèn pin nhỏ rồi men theo cầu thang xuống tầng dưới. Tiếng rên mỗi lúc một rõ, xen lẫn tiếng thở dốc, mềm yếu, như người đang nguy kịch.
Tiếng động phát ra từ phòng của chị giúp việc.
Tôi run đến mức tay không thể nắm nổi nắm cửa. Dù sợ, tôi vẫn tự nhủ: “Không thể bỏ mặc người ta được…” Rồi tôi đẩy cửa.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng.

Chị giúp việc nằm co quắp trên giường, toàn thân run rẩy, hai tay ôm bụng như sợ ai giật mất. Mồ hôi túa ra đầy mặt, môi tím ngắt, hơi thở đứt quãng.
Tôi lao tới:
— Chị sao thế? Chị đau ở đâu?
Chị ấy hé mắt nhìn tôi, trong đôi mắt đầy hoảng loạn và tuyệt vọng. Giọng chị nhỏ như hơi gió:
— Tôi… tôi muốn bỏ đứa trẻ này… Tôi không thể giữ nó… Ông ấy chết rồi… thì tôi sinh nó ra để làm gì nữa…?
Ông ấy?
Tôi đứng sững, toàn thân như hóa đá. Những chữ ấy như một cú tát trời giáng khiến tim tôi thắt lại.
Ông ấy… là chồng tôi?
Tôi chưa kịp hỏi thêm thì mặt chị đã chuyển sang tái mét, hơi thở dần yếu. Tôi hoảng loạn gọi cấp cứu.
Bác sĩ nói chị ấy uống thuốc phá thai tự ý, loại trôi nổi mua ngoài, rất nguy hiểm. May đưa đến kịp mới giữ được cả mẹ lẫn thai.
Tôi ngồi ngoài hành lang lạnh ngắt, tim đập loạn, đầu óc hỗn loạn. Chồng tôi? Ngoại tình? Với chị giúp việc? Và đứa trẻ trong bụng… là con anh?
Tôi chưa bao giờ ngờ điều khủng khiếp ấy lại xảy ra ngay trong chính ngôi nhà của mình.
Sau khi chị ấy tỉnh lại, tôi cố gắng giữ bình tĩnh để nghe chị kể. Chị ấy khóc đến nghẹn lời, vừa sợ hãi vừa hối hận:
— Em… em không muốn như vậy đâu chị. Em chỉ nghĩ… nếu sinh được con cho anh ấy… sau này em có chỗ dựa. Anh ấy hứa sẽ lo cho em… Nhưng rồi anh ấy chết bất ngờ… Em hoảng loạn… Em sợ phải nuôi con một mình…
Đến lúc đó tôi mới biết, mọi chuyện bắt đầu từ những buổi chiều tôi bận đưa đón con, những chuyến công tác đột xuất, những lần chồng tôi về muộn và bảo “có việc gấp”.
Hóa ra, anh đã phản bội tôi suốt thời gian ấy — lén lút, trơn tru, im lặng như thể đó chỉ là chuyện thường ngày.
Tôi ngồi cạnh giường bệnh, nhìn người phụ nữ run rẩy ôm bụng, nước mắt giàn giụa. Một nửa tôi muốn nổi điên, muốn hỏi tội, muốn hét lên:
“Tại sao? Tại sao lại là người tôi tin tưởng sống chung trong nhà?”
Nhưng nửa còn lại… lại đau đến mức không thể mở miệng.
Tôi vừa mất chồng. Giờ nhận thêm một sự thật còn tàn nhẫn hơn cái chết của anh.
Dù chìm trong uất hận, tôi vẫn không thể bỏ mặc đứa trẻ ấy.
Nó vô tội. Nó không chọn được nơi nó sinh ra. Nó là giọt máu cuối cùng chồng tôi để lại, dù sự thật phũ phàng đến đâu.
Chị ấy lắc đầu, nước mắt rơi xuống gối:
— Em không dám sinh nó ra. Em sợ người đời chửi rủa. Em không có gia đình, không có chồng… Em không thể đơn thân nuôi con của người đã chết… Em không muốn con sinh ra mà không có cha…
Tôi nhìn chị ấy đầy mâu thuẫn:
Nếu giữ đứa bé — đó là niềm an ủi cuối cùng của tôi.
Nếu chị ấy bỏ — tôi sợ cả đời mình sẽ dằn vặt vì không thể cứu một sinh linh.
Tôi nghẹn ngào hỏi chị:
— Nếu chị không sinh… tôi phải nói với con tôi thế nào? Phải nói với gia đình chồng thế nào? Phải chấp nhận sự thật này thế nào?
Chị chỉ khóc, không nói.
Tôi chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh đau đớn và nghẹt thở đến vậy:
-
Chồng chết.
-
Niềm tin tan nát.
-
Một đứa trẻ vô tội đang bị từ chối ngay cả khi chưa kịp chào đời.
-
Và một người mẹ đang tuyệt vọng chỉ vì muốn con mình không bị mang tiếng “không cha”.
Tôi vừa thương đứa bé, vừa thương chị giúp việc, lại vừa oán chồng mình đến thấu xương.
Giờ tôi phải làm sao để chị ấy đủ can đảm giữ lại đứa trẻ?
Và làm sao để tôi đối mặt với sự thật này mà không gục ngã?
Để lại một bình luận