Bác thông tin tìm thấy tài xế bị lũ cuốn mất tích khi vượt ngầm tràn

Nguồn: https://thanhnien.vn/bac-thong-tin-tim-thay-tai-xe-bi-lu-cuon-mat-tich-khi-vuot-ngam-tran-185251119102320918.htm

UBND xã La Lay (Quảng Trị) vừa bác bỏ thông tin trên các mạng xã hội về việc làm đã tìm thấy tài xế mất tích trong công việc xe tải vượt qua dòng nước lũ cuốn trôi.

Ngày 19.11, ông Lê Quang Thạch, Chủ tịch UBND xã La Lay (Quảng Trị) cho biết các thông tin trên về việc tìm thấy tài xế mất tích trong dịch vụ điều khiển xe tải vượt lũ lũ cuốn trôi là thiết bị. Đến thời điểm hiện tại, công việc tìm kiếm vẫn đang được phát triển và mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Lực lượng xã hội La Lay đang tổ chức tìm kiếm nạn nhân mất tích, bỏ thông tin thiết bị trên mạng xã hội

ẢNH: BÁ HOÀNG

Cụ thể, trong ngày 18.11 cho đến nay, trên các mạng xã hội xuất hiện thông tin về công việc đã tìm thấy ông Nguyễn Văn Thành (48 tuổi,trú tại P.Ba Đồn, Quảng Trị), tài xế mất tích khi điều khiển xe tải vượt qua tràn sông A Rông Trên khi nước lũ dâng cao. Thông tin này được UBND xác nhận là được thiết lập.

Bác sĩ đã tìm thấy tài liệu lưu trữ bị mất tích khi vượt qua tràn

Quảng cáo

UBND xã La Lay cũng cho biết vào chiều 18.11, trong quá trình tìm kiếm sức mạnh chức năng đã phát hiện 1 Quần quần có thắt lưng và khóa xe trôi dạt vào bờ thuộc xã Tà Rụt cách vị trí gặp nạn khoảng 5 km. Người thân cũng được xác định ở đây là Quần và đồ dùng của tài xế Thành.

Đồ dùng được tìm thấy bên bờ biển được người xác nhận là của Tài xế Thành

ẢNH: BÁ HOÀNG

Đến thời điểm hiện tại, xã La Lay đã huy động 100 bộ máy chiến đấu, phối hợp với người dân và các tổ chức hỗ trợ phương tiện tiện lợi để tìm kiếm tài xế Thành. Công ty tìm kiếm sự sáng sủa hiện nay vẫn đang được phát triển và mở rộng phạm vi.

Trước đó,  Thanh Niên  đã thông tin, ngày 17.11 tài xế Nguyễn Văn Thành điều khiển xe tải BS 75H-007.13 theo hướng Cửa khẩu quốc tế La Lay về địa nội. Khi đi qua địa điểm băng sông A Rông Trên, nơi đang có nước lũ dâng cao khoảng 1 m gây ảnh hưởng mưa lớn, mặc dù dù đã có rào chắn và biển cảnh báo của người dân, tài xế Thành vẫn điều khiển xe vượt lũ và gặp nạn, nước lũ sau đó đã cuốn trôi xe tải và tài xế Thành mất tích.

Chín giờ sáng, tôi chạy vội ra hành lang nghe điện thoại. Màn hình hiện: “Mẹ chồng”. Tôi bắt máy, chưa kịp nói gì bà đã gắt:

– Mày đi đâu mà không về nấu cơm trưa cho tao với thằng Hải? Tao bảo hôm nay làm cá om dưa, mày quên à?

Tôi hít sâu:

– Bố con đang cấp cứu, con không về được.

Bà nạt:

– Bố mày có bao nhiêu người thân mà phải đợi mày? Về lo cơm nước cho chồng trước, tối sang viện cũng được. Tao lớn tuổi rồi không nấu nổi. Mày có nghe không?

Tôi im lặng, nhìn qua cửa kính, thấy bố đang thở oxy, mắt nhắm nghiền. Cổ họng tôi nghẹn lại.

Mười phút sau, bà gọi tiếp.

Rồi tiếp.

Rồi tiếp.

Mười hai giờ, điện thoại báo cuộc gọi thứ 22 từ mẹ chồng. Tôi rút máy, đi ra hành lang cuối. Giọng bà vẫn the thé:

– Mày muốn tao nhịn đói à? Giờ mày về nấu cơm ngay cho tao, rồi muốn làm gì thì làm.

Tôi nhìn thẳng vào khoảng không, nói chậm rãi từng chữ:

– Con không về. Bố con có thể không qua khỏi hôm nay. Cơm thì mẹ tự nấu đi, còn nếu có vấn đề gì, mẹ gọi người giúp. Hôm nay con chọn ở cạnh bố con.

Bà im bặt. Tôi nghe rõ tiếng thở mạnh, rồi bà gắt lên nhưng giọng run run:

– Mày… mày dám nói vậy với tao?

– Vâng, con dám. Vì bố con cũng là mạng sống, là cha sinh ra con. Con không thể bỏ ông ấy giữa ranh giới sống – còn chỉ để về nấu một bữa cơm.

Tôi tắt máy, tim đập mạnh. Tôi biết, từ giây phút ấy, bà sẽ ghim tôi. Nhưng tôi không quan tâm nữa. Bố nằm kia, hơi thở yếu như sợi chỉ. Tôi chỉ mong ông mở mắt gọi tên tôi thêm lần nữa.

Chiều tối, ca can thiệp tim mạch kết thúc. Bác sĩ bảo may mà đưa ông đi kịp, nếu chậm nửa tiếng đã không giữ được. Tôi đứng lặng bên giường bệnh, nước mắt chảy không ngừng. Bố khẽ mở mắt, nhìn tôi, giọng yếu ớt:

– Con chưa ăn gì à, về nhà nấu mà ăn.

Tôi nắm tay ông, bật cười trong nước mắt:

– Con ăn rồi, bố cứ yên tâm ngủ đi.

Tôi vẫn nhớ ánh mắt bố lúc đó. Nhọc nhằn cả đời, cuối cùng vẫn lo cho con gái đầu tiên.

Tối đó, tôi về nhà lấy thêm quần áo. Mẹ chồng không nói một câu. Thấy tôi bước vào, bà quay đi. Tôi cũng không giải thích. Tôi không thấy hối hận. Tôi chỉ tiếc, giá mà bà từng trải qua cảm giác ngồi chờ kết quả cấp cứu của người thân, bà sẽ hiểu thế nào là sợ hãi, thế nào là bất lực, thế nào là nỗi đau khi không thể làm gì ngoài cầu xin bác sĩ và trời đất.

Tôi đã làm dâu nhà bà sáu năm. Sáu năm nay, chưa bữa nào bà phải tự nấu. Tôi đi làm về muộn vẫn cắm cúi làm đủ món bà thích. Tôi mệt cũng không than, chỉ mong yên ấm cửa nhà. Nhưng ngày hôm đó, tôi hiểu ra một điều: không ai thương bố mẹ mình hơn chính mình. Chồng tôi, bà, hay bất kỳ ai cũng không thể hiểu bố là mạng sống, là bầu trời, là nơi tôi thuộc về.

Bố tôi nằm viện thêm mười ngày rồi xuất viện. Giờ sức khỏe ông ổn hơn nhưng vẫn cần kiêng cữ nghiêm ngặt. Tôi tranh thủ nấu cho bố từng bữa, dù nhà cách viện hơn 12 cây số. Mẹ chồng vẫn lầm lì, nhưng tôi mặc kệ. Tôi thà làm con dâu “xấu” trong mắt bà, còn hơn là kẻ bất hiếu trong mắt chính mình.

Bởi đến cuối cùng, khi mệt mỏi nhất, ai cũng chỉ mong nhìn thấy người đã sinh ra mình.

Tôi tên Lan, lấy chồng được 3 năm. Cuộc sống hôn nhân tuy không giàu có nhưng cũng gọi là đủ đầy. Mẹ chồng tôi – bà Thoa, vốn là người thẳng tính nhưng thương con dâu, nhất là khi biết tôi hiền lành, lại chăm sóc gia đình chu đáo.

Hôm đó, tôi nhận được cuộc điện thoại từ quê:

“Lan ơi… mẹ mệt lắm, bác sĩ bảo phải mổ gấp, tốn kém lắm con ạ…”

Tôi rụng rời. Mẹ tôi – người đàn bà tần tảo cả đời, giờ nằm trên giường bệnh mà tôi chẳng có nổi một khoản để lo.

Tối ấy, khi vừa kể chuyện với mẹ chồng, bà lặng đi vài giây, rồi bất ngờ rút trong tủ ra một xấp tiền cùng chiếc thẻ ngân hàng.

“Trong này có 100 triệu, mật khẩu là sinh nhật con. Cứ lo cho mẹ đi, chuyện nhà cứ để mẹ tính.”

Tôi cảm động rơi nước mắt, cúi đầu cảm ơn bà rối rít.

Nhưng chưa kịp vui, khi vừa kể lại cho chồng – anh Hùng, anh đột nhiên gắt lên:

“Sao em lại nhận tiền của mẹ anh? Em định mang tiếng lợi dụng à?”

Tôi luống cuống:

“Không… em chỉ định vay tạm, sau này em trả…”
“Không cần nói nhiều. Đưa thẻ đây.”

Anh giật lấy chiếc thẻ rồi phóng xe thẳng ra khỏi nhà. Tôi hoang mang, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

10 phút sau, điện thoại tôi reo. Là hàng xóm gọi đến, giọng hốt hoảng:

“Lan ơi, anh Hùng vừa đến nhà mẹ em… nhưng… có chuyện rồi!”

Tôi vội vàng bắt taxi về quê. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi như chết lặng: cửa nhà mẹ bật tung, mọi người xúm lại, mẹ tôi ngồi sụp dưới đất, còn Hùng thì đang bị công an giữ lại.

Thì ra, anh đến thẳng nhà mẹ tôi, gào lên giữa xóm:

“Ai giả bệnh lừa tiền nhà tôi?! Tôi biết hết rồi! Mẹ con các người chỉ giỏi bày trò!”

Anh còn xông vào lục tung túi đồ của mẹ, định lấy lại tiền, nhưng đúng lúc đó bác sĩ ở trạm y tế xã vừa mang hồ sơ đến xác nhận tình trạng của mẹ tôi. Tờ giấy chẩn đoán mổ cấp cứu rơi khỏi tay anh, dòng chữ đỏ chót: “U gan giai đoạn cuối – cần phẫu thuật khẩn.”

Cả xóm sững sờ. Anh Hùng thì tái mặt, lắp bắp không nói được câu nào.

Tôi ôm mẹ khóc nấc. Còn mẹ chồng – nghe tin, cũng tức tốc chạy đến, nhìn con trai rồi lạnh giọng nói:

“Mẹ cho con dâu tiền là để nó cứu mẹ ruột, không phải để con đi sỉ nhục người ta. Nếu ai lừa ai, thì là mẹ đã lầm khi nuôi dạy con.”

Vài hôm sau, mẹ tôi được mổ, may mắn qua khỏi. Bà Thoa âm thầm đến bệnh viện chăm sóc, còn anh Hùng thì cúi đầu lặng lẽ đứng ngoài cửa, không dám bước vào.

Khi tôi trả lại thẻ ngân hàng, bà chỉ cười:

“Cứ giữ đi. Mẹ không giúp con, thì làm sao mẹ giữ được nhân tâm trong nhà này.”

Tôi ngước nhìn, nước mắt rơi lã chã — người mang dòng máu tôi lại bị nghi ngờ, còn người không ruột rà lại dang tay cứu cả hai mẹ con.


Một tháng sau, khi mẹ tôi khỏe lại, bà bảo tôi mở lại thẻ để gửi tiền trả thì tá hỏa — trong tài khoản không có 100 triệu, mà là hơn 1 tỷ đồng.

Dòng ghi chú chuyển khoản hiện lên:

“Cho con gái thứ hai của mẹ — kẻ đã từng bị con trai mẹ làm tổn thương nhất.”

Tôi đứng chết lặng. Hóa ra, bà Thoa đã biết từ đầu chồng tôi không xứng, nhưng vẫn dùng cách đó để thử lòng cả hai mẹ con.


Người tôi từng gọi là “mẹ chồng” – lại chính là người mẹ thứ hai trên đời này.

Cô gái 20t b::án m::ình trả nợ 200 triệu cho anh trai, đêm tân hôn chồng già 84t chỉ yêu cầu làm “đúng một việc”. Ngày ông m::ất, bí mật trong két sắt được mở ra… khiến cả làng ch:::ết đứng…

Cô gái 20t b::án m::ình trả nợ 200 triệu cho anh trai, đêm tân hôn chồng già 84t chỉ yêu cầu làm “đúng một việc”. Ngày ông m::ất, bí mật trong két sắt được mở ra… khiến cả làng ch:::ết đứng…

Tôi là Thư, 21t. Và tôi vừa chính thức trở thành một g::óa phụ. Câu chuyện của tôi, nếu kể ra, nhiều người sẽ cười nhạo. Họ sẽ nói tôi là “chuột sa hũ nếp”, là “đà:o m:ỏ” thành công. Vì chồng tôi, cụ Vĩnh, người vừa nằm xuống hôm qua, đã 84 tuổi. Nhưng họ đâu biết, tôi đã trả một cái gi:á quá đ:ắt cho cái “hũ nếp” mà tôi chưa bao giờ mong muốn.

Một năm trước, gia đình tôi giống như một con tàu sắp đắm. Tuấn là anh trai tôi, sau nhiều năm ăn chơi đàn đúm, đã ném 200 triệu đồng của bố mẹ vào thị trường chứng khoán ảo. Anh ta không có kiến thức, chỉ có lòng tham. Số tiền mất trắng. Chủ nợ đến đ::ập cửa hàng ngày, đòi đ::ốt nhà. Bố mẹ tôi khóc cạn nước mắt, tính đến chuyện bán căn nhà tổ tiên để trả nợ cho “quý tử”.

Tôi, một con bé 20 tuổi, ho::ảng lo::ạn và tuyệt vọng. Đúng lúc đó, một luật sư tìm đến tôi: “Chào cô Thư,” ông ta nói. “Thân chủ của tôi, cụ Vĩnh, năm nay 84 tuổi, chưa từng kết hôn. Cụ cần một người chăm sóc những ngày cuối đời với tư cách là một người vợ. Cụ sẽ trả cho cô 200 triệu tiền mặt ngay khi ký giấy đăng ký kết hôn.”. 200 triệu. Con số đó chính xác là những gì anh trai tôi đã nợ.

Tôi bật cười, nụ cười méo mó hơn cả tiếng khó:c. B:án th::ân ư? Không, đây là bán cả thanh xuân, bán cả danh dự. Nhưng tôi còn lựa chọn nào khác? Nhìn bố mẹ già qu:ỳ lạ:y ch:ủ n:ợ, tôi đã gật đầu.

Tôi bước vào căn biệt thự của cụ Vĩnh…

Tôi bước vào căn biệt thự của cụ Vĩnh. Nơi ấy không giống nhà của một ông lão 84 tuổi. Nó lạnh lẽo, im ắng và… quá sạch sẽ. Từng món đồ như được đặt bằng thước đo, không lệch một ly.

Cụ Vĩnh ngồi trên chiếc ghế gỗ trắc, đôi mắt mờ đục nhưng sắc như dao:

– Cháu là Thư?

Tôi gật đầu, tay lạnh buốt.

Cụ nhìn tôi một lúc rất lâu rồi mới nói:

– Yên tâm. Ta chỉ yêu cầu cháu làm đúng một việc… vào đêm tân hôn.

Tim tôi đập mạnh. Nhưng ngay sau đó, cụ chậm rãi nói tiếp:

– Đóng lại căn phòng ở cuối hành lang. Không được mở. Không bao giờ được mở.


– …?
– Và mỗi tối trước khi ngủ, cháu phải đếm đủ 15 bước từ cửa phòng đến lan can, rồi đọc một câu: “Mọi lỗi lầm hãy ngủ yên.”

Tôi chết lặng.
Không đụng chạm.
Không cưỡng ép.
Chỉ… một nghi thức kỳ lạ.

Tôi thở phào, nhưng cũng rợn người.

Tôi chăm cụ từng thìa cháo. Đôi khi cụ nhìn tôi thật lâu rồi hỏi một câu khiến sống lưng tôi lạnh buốt:

– Cháu… có nghe tiếng gì trong đêm không?

Tôi nuốt khan. Có. Rất nhiều lần, khi đứng đếm bước, tôi nghe phía sau cánh cửa đã khóa kia có tiếng kéo lê và tiếng gõ nhẹ như móng tay.

Tôi chưa bao giờ dám nói.

Cụ Vĩnh mất vào một buổi chiều cuối thu, mắt còn mở, như muốn dặn tôi điều gì nhưng không kịp.

Luật sư đến, trao cho tôi một chùm chìa khóa và một phong thư.

Trong phong thư là đúng một câu chữ run run:

“Khi ta chết, mở két. Chỉ mình cháu mở. Nếu cháu giữ lời suốt một năm qua.”

Tôi run tay mở két.

Bên trong không có vàng, không có sổ đỏ, không có của cải.
Chỉ có:

  1. Một cuốn sổ tay bọc da cũ nát.

  2. Một tờ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất diện tích… 18.000m², đứng tên Nguyễn Thị Thư.

  3. Một chiếc USB màu đen đã cũ.

Tôi mở cuốn sổ trước.

Ngay trang đầu là dòng chữ khiến tôi sụp xuống ghế:

“Thư, ta xin lỗi vì đã bắt cháu sống một năm trong nỗi sợ.
Căn phòng cuối hành lang… không có gì cả.
Ta chỉ muốn biết liệu cháu có phải là người chạy theo tiền hay không.”

Tim tôi đập loạn.

Cụ thử thách tôi?

Tôi mở tiếp.

Trang thứ hai khiến tôi chết lặng:

“Căn phòng đó từng là phòng của đứa con gái duy nhất của ta.
Nó bị tai nạn chết năm 17 tuổi.
Từ ngày đó… ta không dám mở cửa.
Ta không muốn ai khác mở nó.
Ta chỉ muốn nó ngủ yên.”

Tôi bật khóc.

Một năm qua, tôi sợ hãi những thứ… không hề tồn tại.
Cụ dùng sự sợ hãi để ngăn tôi đi vào căn phòng ký ức đau đớn của cụ.

Trong đó chỉ có một đoạn ghi âm duy nhất.

Giọng cụ Vĩnh run run, già nua:

“Nếu cháu nghe được điều này, nghĩa là ta đã không còn.
Cảm ơn cháu đã cho ta một năm cuối đời được nhìn thấy con người thật của cháu.
Đất đai, tiền bạc… ta chỉ để lại cho người xứng đáng.
Cháu không phải là ‘đào mỏ’.
Cháu là người duy nhất không biến mất khi ta chẳng còn gì.
Cháu đã cứu cuộc đời ta… theo một cách mà chính cháu không biết.”

Tôi bật khóc đến nghẹn ngào.

18.000m² đất ngay mặt đường mới quy hoạch.
Giá trị… hơn 27 tỷ đồng.

Ai cũng tưởng tôi “đổi đời nhờ lấy chồng già”.
Nhưng nếu biết tôi đã sống một năm với những tiếng gõ không tồn tại, những cơn ám ảnh, những đêm sợ đến toát mồ hôi… họ sẽ không cười nổi.

Sau lễ tang 49 ngày, tôi gom hết can đảm mở căn phòng mà tôi đã sợ suốt một năm.

Cánh cửa bật mở.

Bụi bay lên, lạnh toát.

Bên trong… không có gì kỳ dị.
Chỉ có một khung ảnh cô gái trẻ 17 tuổi đặt trên bàn.
Dưới khung ảnh là một tờ giấy ghi dòng chữ run run, chắc cụ viết từ rất lâu:

“Con gái, ba xin lỗi vì đã không thể bảo vệ con.
Nếu một ngày có người thay con chăm sóc ba…


Hãy phù hộ cho người đó.”

Gió thổi, cửa sổ khẽ rung.

Và tôi nghe – hoặc tôi nghĩ tôi nghe – một tiếng rất nhẹ sau lưng:

“Cảm ơn chị.”

Tôi quay lại.

Không có ai cả.

Nhưng lần đầu tiên sau một năm, tôi mỉm cười.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *